Khoảng 2500 năm trước đây, Hypocrates đã xem thực phẩm là thuốc và thuốc cũng là thực phẩm. Tại Việt Nam, Hải Thượng Lãn Ông, Tuệ Tĩnh và nhiều chuyên gia đầu ngành về Dinh dưỡng, Thực vật, Nông nghiệp, Y học, ẩm thực, Tiết chế và ăn uống, cũng xác định: rau quả là thành phần quan trọng trong 3 bữa ăn hàng ngày của nhân dân ta. Những câu hói “Cơm không rau như đau không thuốc” hoặc “Đói ăn rau, đau uống thuốc”… đã khẳng định tầm quan trọng của thực phẩm chức năng (TPCN), trong đó có rau quả trong bữa ăn hàng ngày và đời sống của cộng đồng dân cư nước ta từ khi khởi đầu lập nghiệp. Cho tới đầu năm 1970, đã có nhiều nhà khoa học, đầu tiên là Nhật Bản, tiếp đến là Trung Quốc và tại nước ta, Viện Dinh dưỡng được sự chỉ đạo của GS. Từ Giấy đã có bước đi tiên phong trong lĩnh vực đánh giá nguồn thực phẩm chức năng của Việt Nam, đặc biệt là giá trị sinh học, bảo vệ sức khỏe, phòng bệnh mạn tính và ung thư. Đã có nhiều định nghĩa về thực phẩm chức năng nhưng chính xác nhất là: thực phẩm chức năng ngoài giá trị cung cấp các thành phần có thể ít hoặc nhiều các chất dinh dưỡng truyền thống, nhưng còn chứa nhiều chất sinh học đặc biệt, có tác dụng tới chức năng điều hóa, chuyển hóa chất nhằm tăng sức đề kháng, miễn dịch của cơ thể, phòng chống bệnh tật đặc biệt là bệnh mãn tính và ung thưc, đảm bảo sức khỏe trong cả vòng đời, luôn ở trạng thái vững bền và vui sống.